Dù được tìm thấy sớm hơn hai trường hợp nêu trước, đáng tiếc thay, cậu bé vẫn qua đời do chết não sau đó vài ngày. Trước khi Blackout Challenge trở thành trào lưu, thậm chí trước khi mạng xã hội bùng nổ, một trò chơi tương tự với tên gọi Choking Game (tạm dịch: Trò Chẳng hạn như yêu thương một người và mong rằng nơi trái tim họ cũng có một chố thật ấm áp dành cho mình. những câu nói hay về tình yêu hạnh phúc. 4 . Tình yêu biến những điều vô nghĩa của cuộc đời thành những gì có ý nghĩa, làm cho những bất hạnh trở thành hạnh phúc. Nhưng em tin rằng mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì anh, sống trọn đời vì anh. Em cần một người yêu để mở lòng ân cần, chăm sóc và yêu thương em. Em không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo. Em vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và những giọt Tiểu sử. Gorky sinh ra tại Nizhny Novgorod và trở thành một trẻ mồ côi khi mười tuổi. Ông được bà nuôi dưỡng, bà ông là một người rất giỏi kể chuyện. Cái chết của bà ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của ông, sau một lần tự vẫn không thành vào năm 1887, ông đã đi bộ xuyên qua Đế chế Nga trong 5 năm Blog truyện - Blog LoveSociu giới thiệu truyện ngắn sưu tầm rất hay: "Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé!Chúc các bạn một ngày cuối tuần nhiều niềm vui. Em có thai rồi, Phong bình tỉnh đến mức Hạnh không thể ngờ được, từng câu nói của Phong còn làm cho Hạnh càng nhói đau thêm. . Tên ebook Mãi Mãi Là Bao Xa Tên khác Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh Tác giả Diệp Lạc Vô Tâm Thể loại Tiểu Thuyết, Tình Cảm, Lãng Mạn, Ngôn tình, Văn học phương Đông Công ty phát hành Đinh Tị Nhà xuất bản NXB Văn Học Trọng lượng vận chuyển 590 grams Kích thước x cm Số trang 568 Ngày xuất bản 09/2012 Nguồn Ebook Đào Tiểu Vũ eBook - Bìa sách Mãi Mãi Là Bao Xa - Diệp Lạc Vô Tâm Giới thiệu Tháng tư, mùa anh đào nở hoa rực rỡ. Hoa đào nở rộ đầy cành, rực rỡ sắc màu rơi rơi trong gió. Lăng Lăng đứng dưới tán cây, nhìn một màn mưa hoa bay lượn ngập trời. Cô yêu nhất hoa đào không phải vì cảnh hoa rơi ào ạt lãng mạn trước mắt mà bởi số mệnh của nó. Có người nói, số mệnh cây anh đào thật thê lương, thân cây to lớn không biết phải bồi đắp qua bao nhiêu mùa nóng lạnh, nhưng lại chỉ có thể bày ra vẻ rực rỡ trong thoáng chốc trên nhân gian. Lăng Lăng nói Không! Khoảnh khắc bừng sáng chính là vĩnh hằng. Những gì tốt đẹp, được như vậy là quá đủ rồi. Bạn đã bao giờ thử yêu thương một người, vì người đó mà dốc hết tình yêu, khóc cạn nước mắt cũng chưa từng hối hận? Có người hỏi Người con trai như thế nào lại có thể khiến cho cậu khóc cạn nước mắt cũng cam lòng? Bên cửa sổ, chậu hoa nhài lại nở, hương thơm tươi mát giống như mùi của người đó. Gió nhẹ thổi qua trước khung cửa, mang hương thơm say lòng người lượn lờ tràn ngập căn phòng. Lăng Lăng nói Một người con trai làm cho người con gái không thể quên… Nhân nùng như mực, vị đạm như trà. con người nồng nàn như mực, hương vị thanh đạm như trà Có người hỏi Có thể kể cho bọn tớ nghe một ít chuyện xưa của cậu không? Lăng Lăng nói Được, nhưng chuyện cũ dài lắm, không biết nên bắt đầu từ đâu đây… … Quan Tiểu Úc nói Vậy trước hết để tớ giới thiệu sơ qua với mọi người các nhân vật trong câu chuyện đi, người nào người nấy đều tuyệt! Tâm Tâm nói Nếu không muốn nghe cô ấy dông dài thì mời nhảy sang chương ba, để tớ kể cho mọi người một câu chuyện tình lãng mạn năm xưa… Mời các bạn đón đọc Mãi Mãi Là Bao Xa của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm. Thực sự Diệp lạc Vô Tâm là 1 tác giả viết rất có chiều sâu bên cạnh những tác giả khác như Cố Mạn hay Tân Di Ổ. Tình yêu, tình bạn và tình người trong những tác phẩm của DLVT không hề nhạt, mà mỗi khi đọc xong lại thấm vào người, giống như rượu, khiến cho người ta nhớ mãi không quên, không say nhưng chếnh choáng và ngây ngất. Đọc xong Trao lầm tình yêu cho anh, tự dưng lại muốn viết 1 đôi lời cho Lăng Lăng và Dương Lam Hàng. Tình yêu thầy trò, thực ra ở quan điểm của 1 một người Việt trẻ, đó cũng như 1 mối tình bình thường, thích thì đến với nhau thôi. Trong xã hội chạy theo vật chất và phù du như thế này, có chăng những tình yêu như thế. Nhưng ở TQ, đặc biệt với những người địa vị cao, phải chăng đó cũng là 1 rào cản. Đôi lúc đọc quá nhiều, đám bạn lại bảo mình sao cứ mãi đắm chìm vào tiểu thuyết, đọc những thứ phù phiếm như thế thì làm thế nào không tự huyễn hoặc mình được, rồi cứ ôm ấp những câu chuyện cổ tích mãi thế nào mới dứt ra được, thế nhưng sao không để văn chương tô hồng cho cuộc đời vốn xám xịt và đầy ngột ngạt này, ai cũng có những sở thích riêng mà, phải không? Cũng giống như nghiện giai điệu của Secret Garden mãi không thoát ra được vậy. Phải nói sao nhỉ, Lăng Lăng- một cô gái mạnh mẽ, đầy năng lực, yêu ghét rõ ràng- chợt thấy rất thâm thúy và rất thích status của cô “Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa…” Đúng, không hiểu sao lại thấy giống với quan điểm sống của mình- vì chính mình mà nở hoa. Nhưng sau bao nhiêu ray rứt, cây loa kèn đó sẵn sàng “Rời khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh!” – khiến cho một người ở bên kia bờ đại dương trong lúc buồn bực nhất đã quyết định buông bỏ tất cả… Cho dù khi trở về, người con gái mình thầm yêu đi bên cạnh người con trai khác, thoáng qua anh mà không hề nhìn thấy anh – chàng trai với bó hoa tu-lip trong tay. “Anh ngẩng đầu mỉm cười với ánh mặt trời, hai trăm chín mươi mốt ngày, rốt cuộc đã sớm cảnh còn người mất!” Chỉ vì 1 câu nói mà con người cách xa nữa vòng trái đất quyết định từ bỏ tương lai sáng chói của mình để trở về tìm em. Add nick, nói chuyện, tâm sự , blacklist rồi lại add-nick, trong từng đó giai đoạn, tâm tình của 2 con người từ làm quen, đến yêu nhau, ray rứt khi phải xa nhau, rồi lại bùng cháy mãnh liệt, Nhớ đâu đó câu nói, tình yêu giống như 1 ngọn lửa, gió sẽ thổi tắt những ngọn lửa nhỏ nhưng lại thổi bùng những ngọn lửa lớn. Cho dù bên cô, anh âm thầm lặng lẽ như 1 cái bóng, tim đau đớn khi thấy cô vì thất bại mà gục vào vai 1 người con trai khác, chỉ ở xa xa mà nhắn 1 câu “Chỗ anh trời đang mưa, anh dường như thấy em đang khóc…” “Thực ra anh không nhớ em tí nào hết,”“Ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh chưa từng nhớ đến em…”“Với em mà nói, anh rốt cuộc là gì…”“Là ba trăm bốn mươi sáu ngày, anh nhớ sai rồi!” “Anh không nhớ sai! Với anh mà nói là ba trăm bốn mươi lăm ngày…” Tim thắt lại khi nhìn những dòng tâm sự của anh và cô, “Vĩnh viễn có xa không?” Thật ra câu trả lời là chẳng xa chút nào cả, mà còn rất gần, gần trong gang tất chỉ cần 2 người luôn nghĩ về nhau, hướng về cuộc sống của nhau. Thấy khâm phục cô với những tư tưởng sống rất lạc quan “Chúng ta vẫn còn trẻ, trong lúc thất bại đừng quên đi mơ ước thuở ban đầu, nhiệt huyết thuở ban đầu!” Lại thấy khâm phục anh dù bận trăm công ngàn việc vẫn luôn quan tâm, chăm lo cho cô, dạy cô từng chút từng chút 1 về công việc, về những kiến thức mới. Dù có đau lòng cách mấy vẫn luôn an ủi cô bằng những dòng trên trang web, để cô biết rằng vẫn luôn có 1 người luôn đợi cô, luôn là nguồn an ủi, động viên cho cô mỗi khi suy sụp “Học định luật Lenz, biết rằng thế giới có co dãn; Học quy tắc L’Hospita, biết nhân sinh là hữu hạn! Vì vậy, ta chỉ có thể tìm giải thoát trong vận động của Newton mà tự do chìm đắm…” “Chàng trai thu hết dũng khí hỏi cô gái thích mẫu đàn ông gái đáp Hợp ý em là được. Chàng trai đỏ mặt hỏi lại Nhất thiết phải đầu tròn hả? Đầu dẹp không được sao?” Đôi khi thấy những tiêu chuẩn những thước đo đưa ra của con người là không hợp lý, thế nhưng đâu phải cứ đáp ứng tất cả những điều kiện như vậy là tốt đâu, Nếu đáp ứng như vậy thì Lăng Lăng đã tới với Uông Đào hay Trịnh Minh Hạo, chứ đâu phải đến được với Dương Lam Hàng, phải không? Lại thấy xúc động khi cô lần đầu tỏ tình với anh, vẫn mùi hoa nhài nhè nhẹ quen thuộc, vẫn dáng người đạo mạo đôi lúc cô muốn xé bỏ để xem bên trong vẻ ngoài ấy có những gì. Thích nhất những lúc vì cô mà anh phải giở bỏ dáng vẻ đạo mạo, chén trà lài trong tay sóng sánh chao nghiêng hay giờ cô đến nghe anh giảng bài, một giảng viên ưu tú có thể mất bình tĩnh đến nói mười mấy lần Sorry. Bởi vì với anh, cô luôn là một đường rẻ ngang “”Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang…” Anh không muốn thề hẹn tình yêu sông cạn đá mòn, vĩnh viễn sánh cùng trời đất, nhưng anh có thể hứa với cô, sẽ dốc hết sức mình chăm sóc cô, làm thật tốt từng việc, cho dù là chuyện nhỏ cũng vẫn là đại sự đối với anh… Âu chăng hạnh phúc cuối cùng cũng là Hạnh phúc ư? Từ khi còn rất nhỏ, mẹ đã không ngừng nói cho cô biết hạnh phúc không phải một lần có được hết thảy, không lo cơm áo mà sống qua ngày. Mỗi ngày vất vả một chút, mệt mỏi một chút đều không sao cả, bên cạnh có một người đàn ông biết nóng biết lạnh, những ngày bình yên chính là hạnh phúc. Ốc sên trốn trong lớp vỏ ngoài nặng nề, không bị gió táp mưa sa là một loại hạnh phúc sao? Nó tránh được mưa to gió lớn, đồng lời cũng bõ lỡ đặc ân đẹp nhất của thiên nhiênvẻ đẹp tuyệt diễm của ánh hoàng hôn, cảm giác mềm như bông của mưa phùn, những cơn gió nhẹ dịu dàng, bông tuyết trong veo…Cô không cần làm ốc sên nữa, cô muốn dỡ xuống lớp vỏ dày nặng, hưởng thụ trọn vẹn cảm giác sảng khoái khi được tắm trong ánh dương và những cơn mưa Đối mặt, chiến đấu rồi yêu nhau, rồi buông tay vì hạnh phúc, vì tương lai của người còn lại, “Tình yêu giống như kéo căng một sợi dây cao su, người bị đau luôn là kẻ không chịu buông tay! Vì anh, cô lại 1 lần nữa chọn rời xa làm liều thuốc, 4 năm gắn với hoa anh đào, tưởng chừng sẽ buông tay, vì xét cho cùng, là con người ai cũng có nhục dục thất tình, có hỉ nộ ái ố, có ghen hờn oán giận “Lăng Lăng, anh yêu em, anh không quan tâm mình phải trả giá bao nhiêu, từ bỏ bao nhiêu vì em. Nhưng anh cũng có giới hạn, tình yêu của anh không phải vô hạn bất tận, anh xin lỗi…” Thế nhưng khi lênh đênh trên du thuyền và đọc lá thư 1 năm trước cô viết trong sinh nhật anh, một lần nữa anh vì cô mà rơi lệ, và quyết định bù đắp, và càng day dứt khi nghe cô tâm sự, dù biết rằng cô chính là không nghĩ anh có thể hiểu tiếng Nhật mà vô tình nói chuyện với 1 người lạ. Anh mở mắt ra, trong mắt thấm đẫm một màu đỏ quạch “Đúng vậy, rất thích! Thích đến nỗi bị anh ấy làm tổn thương đến mức sẹo chằng chịt, nhưng vẫn trồng một chậu hoa nhài bên cửa sổ, chỉ sợ mình sẽ quên mùi hương của ảnh… Thích đến nỗi dù có khó khăn vất vả đều phải cố gắng bắt bản thân làm hoàn hảo mọi việc, chỉ hy vọng đến một ngày khi đứng trước mặt anh lần nữa, anh sẽ vì tôi mà rung động… trở về bên cạnh tôi… Thích đến mức mỗi ngày đều tự lừa mình hết lần này đến lần khác… chỉ cần anh sống thật tốt, tôi cũng rất vui vẻ…” Cuối cùng thì hạnh phúc cũng mỉm cười với anh và cô, và niềm tin cũng trở lại với họ, với anh- chàng tiến sĩ sẵn sàng từ bỏ tất cả vì người mình yêu, với cô –người con gái cũng hi sinh ra đi để anh không thể vì mình mà hi sinh hơn nữa, anh –như 1 đại dương xanh thẳm để mãi mãi nâng bước cho con thuyền của cô trên sóng, 1 chén tá nhài ấm nòng dịu nhẹ giúp giải khát tâm hồn cô, và cô- chùm hoa anh đào mát dịu, nở 1 lần thật đẹp cho người yêu rồi lại chôn vùi vào đất, dù luôn ẩn mình thật tài tình trong nỗi niềm riêng nhưng vẫn luôn cố gắng sống vì người khác. “Thế nào là yêu?Yêu là bao dung, yêu là cảm thông, yêu là thấu hiểu, yêu là ủng hộ, yêu là nỗi vất vả anh có thể cảm thông, là sự bất đắc dĩ của anh mà em có thể đọc hiểu… Mặc cho sinh ly tử biệt, vẫn cùng người thề nguyện. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu. Thanks dịch giả đã dịch 1 tiểu thuyết rất tâm đắc. Trong tháng 2 hình như quyển này sẽ được xuất bản dưới tựa là Mãi mãi là bao xa. Đang phân vân giữa mua sách hay là nhờ dịch giả in 1 quyển làm kỉ niệm. Tòa nhà khoa Vật lang u ám, từng đợt tiếng nổ kỳ quái vang lên làm chấn động không gian, thỉnh thoảng mùi thuốc thử gay mũi xộc lên trong không khí. Lăng Lăng thận trọng bịt mũi nhích từng bước, chuẩn bị chạy thoát phải cô nhát gan, nhưng cô không tin tưởng chất lượng giáo dục đại học, có vài sinh viên sơ ý làm đổ chất lỏng độc hại bừa bãi rồi bỏ của chạy lấy người. Còn có người dùng thuốc thử hóa học hơn nửa năm mà hoàn toàn không biết nó có độc, đã không mang khẩu trang thì thôi còn dùng nó để tẩy rửa mẫu vật, nhân tiện tẩy luôn keo hữu cơ dính trên tay - không còn nghi ngờ gì nữa, sinh viên đó không ai khác chính là cô, Bạch Lăng Lăng. Một hôm, cô đang ở trong phòng thí nghiệm định dùng thuốc thử tẩy keo hữu cơ bám lâu ngày hóa khô tên tay, Dương Lam Hàng đi vào nhìn thấy liền chạy tới nắm lấy cổ tay trước giờ tâm tình luôn tốt nay bị chọc giận đến tái mét mặt mày, giọng nói run run "Em đang làm cái quái gì vậy?""Rửa tay ạ..." Thuốc giá rẻ, lực tẩy mạnh, Lăng Lăng nhủ Lam Hàng lập tức cầm tay cô ra sức rửa dưới vòi nước, liên tục chà xát khắp tay cô, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo bị chà đến ửng đỏ, tưởng như muốn tróc da."Thầy Dương?" Như thế này có tính là ngược đãi học sinh không."Độc tính của acetone thấm qua da, em không biết ư?!""Hả?" Cô làm sao biết được? Ở đại học cô không học chuyên ngành vật liệu, làm nghiên cứu sinh lại không có người đi trước chỉ dẫn, thầy hướng dẫn dù cẩn thận cách mấy cũng không thể dự phòng được mọi tình huống."Em sẽ chết sao?" Lăng Lăng sợ tới mức tay run run, đầu óc như tê liệt, trước mắt mờ Lam Hàng nhìn cô, trán lấm tấm mồ hôi "Hôm nay về ôn lại đặc tính của tất cả các loại thuốc thử, sáng mai nói lại cho tôi nghe."Lòng cô vốn đang cảm kích tinh thần trách nhiệm của hắn liền bị những lời như sấm truyền này đánh tan thành mây khói!Chờ đến nửa đêm, cô tức giận lên QQ tìm người nào đó phát tiết bất nào đó nói một câu "Sao em không dùng axit sunfuric mà rửa luôn đi, lực tẩy mạnh hơn đó!"Lăng Lăng cứng họng không còn lời nào để nói, chỉ nó thể nuốt xuống cục tức, tiếp tục gặm nhấm những phát minh sáng chế phong phú của các nhà khoa sau, cô đến trước mặt Dương Lam Hàng trả bài về thuộc tính từng loại thuốc thử thường dùng, hắn tặng cô một đống găng tay và khẩu trang làm phần thưởng....Lăng Lăng vô tình đi đến trước phòng thí nghiệm, đẩy cửa ra thì thấy bên trong không một bóng đồng hồ chưa tới tám giờ, cô những muốn tự khen ngợi tinh thần siêng năng phấn đấu của mình hôm nay, nhưng đám bụi trên màn hình tinh thế lỏng trước mặt lại ra sức phản đối cô. Tính đi tính lại, ít nhất nửa tháng nay không lui tới phòng thí nghiệm, cô bèn quyết định tự khinh bỉ mình một Lăng phủi phủi bụi, ngồi ngay ngắn trước máy tính, mắt rõ ràng đang xem tài liệu, nhưng tay cầm chuột lại không nhịn được mà mở QQ...Nhìn nhìn thấy avatar chớp sáng, cô dùng tốc độ nhanh nhất click đôi chuột"Anh có đó không?"Anh nhanh chóng trả lời "Lên sớm vậy?""Biết sao được, sếp triệu kiến, em phụng mệnh tiến cung!""Vậy sao em còn chưa đi yết kiến?""Theo như hiểu biết của em, hắn đi làm có sớm hay muộn cũng chỉ trong vòng một phút đổ lại, bây giờ còn kém mười phút nên chúng ta có mười phút chat!"Anh gửi một biểu tượng im lặng!Lăng Lăng nhìn qua mớ tiếng Anh muốn hoa cả mắt, khẽ cười trộm "Em có đoạn tiếng Anh đọc mãi không hiểu, anh giúp em phiên dịch chút xíu nha.""Gửi qua đây đi."Cô nhanh chóng cắt dán đoạn văn bản dài từ file PDF sang, hình thức hơi lộn xộn, câu chữ cũng có chút lung tung, cô đoan chắc trình độ tiếng Anh lẫn năng lực suy luận của đối phương đều hơn người thường nên cũng lười sửa chữa, gửi thẳng qua nhiên, chưa tới năm phút anh đã gửi lại một đoạn tiếng Trung tề chỉnh, đáng yêu nhất là bên cạnh các thuật ngữ chuyên môn và từ hiếm đều ghi kèm chú thích màu đỏ cho cô."^_^!" Lăng Lăng gõ một biểu tượng mặt cười cảm kích, kèm thêm một câu "Em yêu anh chết mất thôi!"Kim Sơn Khoái Dịch* thông minh đến thế, cô không yêu cũng không được!"Anh đối với em chẳng qua giống như một người máy vạn năng siêu thông minh mà thôi."Nụ cười của cô trở nên hơi miễn cưỡng, anh không phải người máy!!!Cô yêu anh...Cô chưa bao giờ gặp anh, cũng chưa từng nghe giọng anh, nhưng trong lòng cô rõ ràng có một hình bóng ai không cao lắm, bởi anh từng nói không thích cảm giác bị người Mỹ nhìn không đẹp trai, bởi anh từng nói mình không có bạn gái, không có cô gái nào thích đàn ông như đình anh không khá giả cho lắm, bởi anh từng nói ngay cả điện thoại di động cũng không có...Nhưng anh có học thức, chỉ riêng việc anh không bao giờ ở trước mặt cô khoe khoang năng lực đã thể hiện trình độ văn hóa thực sự của bản là người tế nhị, có thể nắm bắt tâm tình thất thường của cô, không cần cô yêu cầu anh cũng đoán được cô cần hiền hòa lương thiện, không ngại thời gian, khoảng cách xa xôi, lặng lẽ thông cảm, quan tâm cô một cách vô tư có thể, cô thực sự muốn gặp anh, muốn cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay anh, muốn nghe giọng nói của cô có thể tin rằng, anh thực sự tồn tại chứ không phải chỉ là một dãy số hư cô phải chờ đợi đến bao giờ?"Em sao vậy?" Anh hỏi."Không có chi! Tự nhiên muốn gặp anh...""Anh sẽ làm em sợ đó.""Không sao, khả năng chịu đựng của em tốt lắm."Cô nóng lòng chờ câu trả lời của anh, bỗng nhiên anh thay đổi đề tài "Anh nhớ phòng thí nghiệm của trường em không cho phép dùng QQ mà.""Hừ! Tranh thủ tên biến thái kia còn chưa đi làm, em lén lên một chút.""Nếu bị anh ta bắt được, anh ta sẽ phạt em thế nào?""Có lẽ sẽ bắt em dịch mười chương tài liệu tiếng Anh cũng nên." Mới nghĩ tới thôi đã khiến cô muốn lạnh sống lưng."À, em chờ một chút..."Anh ấy đi tìm ảnh chụp ư?!Cô một tay chống cằm, mắt mở to nhìn đăm đăm vào màn hình."Bạch Lăng Lăng!"Tiếng gọi trầm thấp từ phía sau vang lên khiến Lăng Lăng sợ tới mức tay chân mềm nhũn, cằm suýt nữa đập xuống bàn. Hoảng hốt đứng lên, Lăng Lăng đỡ lấy ghế dựa lung lay sắp đổ, trong lòng kinh sợ, khó khăn lắm mới thốt lên được mấy chữ "Chào buổi sáng, thầy Dương!"Cô sợ hãi lén liếc nhìn Dương Lam Hàng đang đứng cạnh cửa, hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhìn rất tao nhã, không dính dáng gì tới khí chất của người sự là không hề liên quan đến khí chất của hắn - tuy rằng mọi nữ sinh khác đều không nghĩ thế!Dương Lam Hàng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra được ý đồ, hắn khẽ nhếch môi cười, cô ghét nhất cái kiểu cười nghiền ngẫm này, nó gây cho người ta cảm giác đối phương có ý đồ xấu."Đang chat hả?" Hắn hỏi."..." Cô cúi đầu, lòng đầy ấm ức."Khoa có quy định cấm chat trong phòng thí nghiệm.""Còn chưa tới tám giờ mà..." Cô lén nhìn đồng hồ, tám giờ đúng, có hơn một phút."Có mang USB không? Tôi copy cho em mấy chương tài liệu." Trước lúc hắn xoay người đi liếc thấy khung chat trên màn hình, bổ sung một câu "Dịch sang tiếng Trung cho tôi."Thiệt là mất nhân tính mất nhân tính mất nhân tính mất nhân tính mà!Cô nín nhịn khao khát muốn nguyền rủa hắn một trăm lần, mỉm cười một cách vô cùng tôn kính, cúi đầu "Cảm ơn thầy Dương ạ!""Không có chi!"Lăng Lăng lấy USB trong túi ra, theo Dương Lam Hàng đi vào văn phòng của hắn, chủ động đem USB cắm vào máy tính hắn ta. Nhìn hắn thành thục cắt dán mấy chương tài liệu, cô cố ý đếm qua một chút, mười chương!Quả là bi kịch thảm thiết chốn trần gian!Dương Lam Hàng mở USB của cô lên, xem qua các folder tài liệu, trong đó có một cái ghi Tài liệu quan trọng."Ở đây hả?""Không phải ạ."Cô còn chưa nói xong, Dương Lam Hàng đã mở folder, bên trong là vô số file ghi lại nội dung chat, đặt tên theo ngày, từ khi mới quen cho đến hôm qua, không thiếu một file. Hắn hơi sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt như có lửa, nóng đến nỗi hai má cô đỏ bừng, xấu hổ giống như đứa học trò nói chuyện riêng trong giờ học bị thầy giáo bắt được."Thầy Dương, để em làm cho."Hắn bỏ con chuột trong tay ra, cô vội cầm lấy chuột, mở folder thường dùng lưu tài liệu hắn gửi, chép file vào đó rồi rút USB Dương Lam Hàng nghiêng người tựa vào ghế bọc da êm ái, im lặng nhìn mình, không có dấu hiệu muốn nói gì, cô hỏi "Hôm qua thầy bảo muốn nói chuyện học thẳng lên tiến sĩ...""Em ngồi đi.""Cám ơn thầy!" Cô lo lắng ngồi xuống nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm cho nhuận giọng "Học lên tiến sĩ áp lực rất lớn hả?""Có một chút ạ, nền tảng của em không tốt lắm."Lăng Lăng nhìn xuống đầu ngón chân mình, bộ dạng khép nép hệt như nàng dâu nhỏ trước mặt mẹ chồng, nhưng thực chất cô sợ để lộ vẻ mặt oán hận."Em không cần căng thẳng, nếu thành tích không đủ học thẳng lên tiến sĩ thì có thể thi, môn chuyên ngành em cũng không cần lo, chỉ cần điểm tiếng Anh đạt chuẩn là được. Hơn nữa, nếu năm nay thi không đậu, mùa xuân sang năm có thể thi lại. Tiến độ đề tài cũng như việc tốt nghiệp tiến sĩ của em đều sẽ không bị ảnh hưởng, cùng lắm thì làm sinh viên lâu hơn một chút.""Em biết rồi ạ."Vậy cũng được sao!? Xem ra kiếp này cô có số làm nữ tiến sĩ, không muốn học cũng không được!"Tháng sau triển khai đề tài, em nhanh chóng đem tài liệu tôi đã giao chỉnh sửa lại một chút, viết một bản tóm tắt nộp cho tôi để tôi xem em hiểu đề tài như thế nào.""Vâng."Hắn ngừng một chút, hỏi một câu rất kỳ quái "Em không cho rằng tôi đối với em quá nghiêm khắc đấy chứ?""Không đâu ạ, là do em không nắm vững kiến thức căn bản, tiếng Anh quá yếu, không đạt yêu cầu của thầy." Cô nói xong len lén nhìn sắc mặt của Dương Lam hắn đặt bên môi, thoáng che giấu một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn càng trở nên sâu hun hút, cơ hồ có thể nhìn thấu nỗi bất mãn che giấu đằng sau cô..."Thầy không còn việc gì nữa ạ?""Không có.""Vậy em chào thầy ạ." Cô duyên dáng cúi đầu, bày ra một vẻ lịch sự, văn minh tiêu ra khỏi cửa, Lăng Lăng thở phào, vỗ vỗ ngực, nhịp tim cuối cùng cũng ổn định. Thật lòng mà nói, có một thầy giáo như Dương Lam Hàng quả là thử thách sức chịu đựng của con người, cô cảm giác như mình bị hắn biến thành vật mẫu thí nghiệm để nghiên cứu, tính kế, rất là áp nhiên, sực nhớ ra trên mạng còn có người đang chờ mình, Lăng Lăng dẹp mọi ý nghĩ trong đầu qua một bên, nhanh chân chạy về phòng thí nghiệm, đánh nhanh mấy chữ "Alô! Anh còn đó không?""Anh tưởng em ngủ rồi.""Hiện thực rất tàn khốc, em đang chat thì bị cái tên biến thái kia bắt được! Hắn ta không những bắt em dịch mười chương tài liệu, còn bảo viết tóm tắt. Hết sức độc ác! Rất vô nhân tính! Thật không có đạo lý!""Em muốn nghe chuyện cười không?""Được." Anh thực hiểu cô, hiện giờ cô rất muốn nghe chuyện cười nhằm giảm bớt một chút áp lực tâm lý, chuẩn bị tinh thần tối nay chiến đấu thâu tức tốc có tin gửi đến, cô đã chuẩn bị cười xong, chăm chú đọc từng câu từng chữ..."Trên núi có một tảng đá lớn, một nửa dùng làm bậc cửa, một nửa tạc thành tượng Phật. Ngày kia bậc cửa nói với tượng Phật, "Thế gian này đối với ta thật bất công, chúng ta đều đến từ cùng một ngọn núi, ta bị ngàn vạn người giẫm qua đạp lại, còn ngươi ngày nào cũng được cúng bái, tôn thờ!" Tượng Phật nói "Cuộc sống rất công bằng, ngươi chỉ bị thợ bổ làm hai, còn ta phải trải qua ngàn khắc vạn tạc, chịu đủ đau đớn cùng tôi luyện mới có thể trở thành một pho tượng Phật."... Bạch Lăng Lăng trong mắt anh sẽ không bao giờ cam tâm làm một cái bậc cửa!"Mắt Lăng Lăng mờ đi, cô cố ngẩng đầu lên, tự bắt mình mỉm cười thật ngọt tin nhắn khác hiện ra trên màn hình, cô đọc qua, nhìn thật lâu thật lâu..."Anh tin em có thể trở thành cô gái xuất sắc nhất, có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh trong lòng! Một ngày nào đó em sẽ hiểu - em đáng giá để người đàn ông bên cạnh em một đời thủy chung!"Cô run run cử động ngón tay, gửi đi một khuôn mặt cười "^_^! Anh kể chuyện cười ngày càng hay đó.""Không phải trước nay đều buồn cười sao?""Không chat với anh nữa, lỡ tên biến thái kia bắt được không chừng bị tăng thêm mười chương!""Vậy em từ từ dịch đi.""Cảm ơn anh đã kể chuyện hài, buồn cười lắm. ^_^!!!"-* Kingsoft Fast AIT 金山快译 - Kim Sơn Khoái Dịch một phần mềm dịch thuật nổi tiếng của Trung Quốc. Không biết là mấy giờ, di động bên gối Lăng Lăng reo vang, nửa đêm còn gọi điện, cô gần như đoán được là ai. Lăng Lăng điều chỉnh hơi thở một chút, nhận điện thoại. "Thầy Dương, thầy tìm em có việc gì không ạ?""Em bị khản tiếng rồi." Anh nhận xét, trong đêm yên tĩnh, giọng anh trong điện thoại mềm nhẹ như ngồi dậy, tựa vào đầu giường, thân thể trống không bỗng cảm thấy ấm áp. "Em không sao ạ!"Giọng anh trong điện thoại tạm ngừng thật lâu rồi mới nói "Ngày kia có một hội nghị khoa học quốc tế, em đến nghe một chút, tìm hiểu thêm về khoa học tiên tiến của thế giới sẽ có ích cho em.""Dạ?" Cô tưởng mình đang nghe lầm, bèn hỏi lại "Thầy nói gì ạ?""Tôi đã đặt vé máy bay đến thành phố B cho em, chuyến bay hai giờ chiều mai, ngày mai trung tâm dịch vụ hàng không sẽ đem vé đến nhà trọ của em.""Em..." Lăng Lăng á khẩu cả buổi, một chữ cũng không nói được."Tôi sẽ đến sân bay đón em, xuống máy bay nhớ bật điện thoại di động.""Em, em..." Cô cứ "em" liên tục, rốt cuộc đành nuốt xuống mà nói "Em biết rồi ạ!"Ngoài những lời này, cô chẳng biết phải nói gì nữa."Em ngủ sớm đi nhé."******Sáng sớm hôm sau, Lăng Lăng xuống lầu lấy vé máy bay, thu xếp hành lý đâu vào đó. Năm phút cuối cùng trước khi rời đi, cô mở QQ, có một tin nhắn offline của anh."Đến hôm nay anh mới biết, anh đã làm tổn thương em, rất sâu...""Thầy Dương bảo em đi thành phố B tham dự một hội nghị quốc tế, có thể vài ngày không lên mạng." Cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu "Anh có thể đến tham dự không? Nếu anh đến được, em mời anh đến nhà hàng xoay* ăn cơm!"Cô đợi năm phút, không thấy tin nhắn trả lời, đành phải tắt máy, nhanh chóng rời khỏi nhà trọ. Trên đường, cô tình cờ gặp Liên Liên và bạn trai đang đi đến khu tự Liên vẫy tay với cô từ xa "Lăng Lăng, cậu định đi đâu đấy? Sao trông vội vã thế kia?"Cô cầm vé máy bay huơ huơ về phía Liên Liên "Trốn nhà theo trai!""Với ai? Anh bạn khoa học gia của cậu à?"Cô cười nháy mắt mấy cái với Liên Liên. "Với sếp của tớ!""Cậu muốn cùng Dương Lam Hàng bỏ trốn á?! Rất có lý tưởng, rất có tương lai đó!"Câu nói chấn động của Liên Liên kết hợp với giọng nói oanh tạc của cô ấy, rất thành công biến Lăng Lăng thành tiêu điểm của mọi người. Đương nhiên cũng rước luôn cả sự dè bỉu của các bạn nữ "Dạo này nhiều nữ sinh có da mặt dày ghê nha!""Nói sao ấy chứ, tự sướng cũng đâu có phạm pháp đâu!"Lăng Lăng vội cúi đầu, che mặt lại. Haiz! Sau này ở đại học T không biết giấu mặt đi đâu nữa rồi!******Máy bay cất cánh, rạch ngang bầu trời một thoáng cơ thể nhẹ bẫng, tâm tư Lăng Lăng cũng bồng bềnh trôi dạt theo. Hiện giờ anh đã nhận được tin nhắn hay chưa? Cơ hội cô dành cho anh, anh có biết quý trọng không?Nếu anh thật sự đến tham gia hội nghị, nếu họ đối mặt nhau trong tình huống trang nghiêm trịnh trọng kia, anh có thể dùng nghi thức gặp nhau kiểu Mỹ để chào đón cô không - một cái ôm thật tình cảm. Lãng mạn chết đi được!Ảo tưởng đẹp đẽ một khi đã nổi lên thì không khống chế được, cô nhắm mắt cười đắm chìm trong đó...Cảnh thứ nhấtSau khi gặp mặt, cô nhất định phải dẫn anh đến nhà hàng xoay ăn và anh ngồi đối diện nhau, không cần nói lời nào, chỉ lắng nghe âm nhạc du dương, nhấm nháp trà hoa nhài thanh đạm. Bên ngoài cửa kính chạm đất trong suốt, cảnh vật không ngừng biến đổi, chuyển dời, dường như thế giới đều đang thay đổi, mọi thứ đều trôi qua, chỉ có người đối diện là bất biến vĩnh gian cùng cảnh vật biến chuyển khôn lường giữa trời đất, còn họ từ đầu đến cuối đều lặng im đối diện nhau...Lăng Lăng sờ sờ khóe miệng, xác định trên đó không có nước miếng chảy ra mới yên tâm nhắm mắt tiếp tục mơ thứ haiĐêm khuya, anh đưa cô về chỗ ở, hai người chậm rãi đi bên nhau trên con đường dài yên tĩnh. Trước đó họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện, thế nên lúc này bất kỳ câu nói nào giữa hai người đều trở nên vô nghĩa, chỉ có lặng lẽ nhìn nhau mới là điều quan trọng anh nói với cô "Em làm bạn gái anh nhé."Cô nhất định sẽ cân nhắc vài giây rồi mới trả lời "Vâng!"Nếu đến lúc tạm biệt nhau mà anh vẫn không nói gì cả, khi ấy cô nhất định phải lấy hết dũng khí nói với anh "Anh làm bạn trai của em nhé!"Anh sẽ phản ứng như thế nào?...Cảnh thứ baNiềm vui ngắn chẳng tày gang, chớp mắt đã đến thời khắc chia tay, trong phòng chờ sân bay, họ chậm rãi buông mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh từng bước từng bước tiến vào cửa lên máy bay, cô một mình trốn trong góc phòng rơi nhiên, anh xuất hiện trước mặt cô, ôm lấy cô "Anh không đi nữa, anh muốn ở bên em, suốt đời suốt kiếp!"Nếu thật sự là thế, cô có chết cũng phải lấy anh!...Chấn động mạnh lúc máy bay hạ cánh đã đánh tan ảo tưởng lung linh của cô, cô xem đồng hồ, sực nhớ nước Mỹ cách nơi này đến mười mấy giờ bay, chờ anh bay tới e là hội nghị đã kết thúc, cô cũng đã rời khỏi thành phố cười trên khóe môi cô bỗng vụt tắt. Nước Mỹ... hóa ra thật sự rất hồi cảm giác mất mát vì vỡ mộng, Lăng Lăng kéo hành lý bước xuống máy bay. Đi đến cửa ra, cô nhìn bốn phía, đang muốn tìm vị trí của Dương Lam Hàng thì một hình bóng gầy gò hút lấy ánh mắt của cô. Dáng người cao ngất, tấm lưng rộng lớn... Ông vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cô, không hề thay đổi."Ba..." Lăng Lăng vất lại hành lý, chạy theo hướng ông biến mất. "Ba ơi!"Cô thực sự rất nhớ ông! Nhớ ông mỗi đêm trước khi ngủ đều tắt đèn trong phòng, thu dọn mấy quyển truyện cổ tích bên gối, đem gấu Pooh cô yêu thích nhất đặt trong lòng cô; nhớ ông ôm lấy cô đang khóc nhè, ngồi trên sô-pha kể chuyện xưa hài hước cho cô nghe; nhớ ông xoa đầu cô, kéo chóp mũi cô, vuốt ve khuôn mặt cô... Khi ấy, cô cảm thấy mình là một nàng công chúa hạnh phúc...Đuổi theo vài bước, Lăng Lăng dừng chân. Cô quên mất ông từ lâu đã không còn là ba của cô, khi ông đem đơn ly hôn đặt trên bàn, khi mẹ quát to "Từ nay về sau anh không được phép gặp Lăng Lăng nữa." Ông trầm mặc rời khỏi nhà, ông muốn cô hiểu rõ, ông không cần đến cô! Giữa vợ con và người tình, ông đã lựa chọn người đàn bà kia...Ba? Một người cha chưa từng xuất hiện suốt tám năm nay, cô đuổi theo ông còn có nghĩa lý gì không?Trước cửa ra sân bay, có rất nhiều người đang ôm nhau, có bạn bè, có người yêu, có cả thân thích. Chỉ mình cô ngây ngốc đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn người ba tám năm không gặp đi mất, hòa vào giữa đám kiễng chân, cố sức tìm kiếm bóng dáng ông trong dòng người đông đúc, giống như mỗi cuối tuần trước đây, cô tan lớp sẽ chạy ra khỏi phòng học, kiếm tìm hình bóng cao gầy của ông giữa bao nhiêu phụ huynh đứng đợi. Khi đó, ông mang vẻ mặt chờ mong nhìn quanh trong sân trường, trong tay luôn cầm theo một túi đồ ăn vặt đủ mọi màu sắc. Khi ông trông thấy cô, vẻ ngóng trông trên mặt lập tức biến thành thỏa mãn, những đường nét góc cạnh nổi bật vì sụt cân cũng theo đó mà trở nên ôn hòa...Ông nói chuyện rất ít, ngoại trừ lần nào cũng dặn dò "Đừng cho mẹ con biết nhé."Cô cũng không nói chuyện với ông, chỉ yên lặng ngồi trên băng ghế trong công viên, cúi đầu ăn đồ ăn vặt. Vị chua chua ngọt ngọt đó chính là mùi vị ngon nhất trong ký ức của cô. Từ khi cô học trung học trở về sau, ông không xuất hiện nữa. Vì thế, cô hay mua đồ ăn vặt cất trong tủ, mỗi khi đói thì lấy ăn, nhưng chẳng biết tại sao rốt cuộc vẫn không cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt ngày ấy....Dẫu hận, dẫu oán đến đâu, cốt nhục tình thân mãi mãi không thể xóa thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện đi ra cổng sân bay, cửa kính tự động từ từ khép lại, Lăng Lăng cuối cùng không đè nén được khát vọng của bản thân, bất chấp tất cả mà đuổi theo. Cô chen qua đám đông chật chội, chạy ra ngoài sân bay, ông đã ngồi vào một chiếc xe hơi màu vội vàng đuổi theo hướng chiếc xe hơi đang lao nhanh, không ngừng kêu to "Ba! Ba!"Xe không dừng lại, ông bỏ đi vẫn dứt khoát như xưa, y như mười năm xuyên qua bãi đỗ xe, chạy ra đường lớn. Xe ở trên đường cứ chạy về trước, cô không ngừng đuổi theo trên vỉa hè, váy trắng bồng bềnh như mây mù loạn Lăng vấp phải một hòn đá, cô mặc kệ đầu gối chảy máu, tiếp tục chạy. Khoảng cách giữa cô và xe ngày càng ngắn, khao khát của cô cũng ngày càng mãnh liệt. Cô không còn chú ý đến xe cộ lao nhanh bên người, chỉ thấy ba của mình, cô nhất định phải đuổi theo ông, hỏi ông một câu "Ba, ba quay về được không? Con và mẹ đều đang chờ ba, ba có thể về nhà không?!"Ngay lúc cô chỉ còn cách vài bước, chiếc xe kia đột ngột rẽ trái, chạy theo hướng khác, cô liều lĩnh chạy về phía đường đối diện. Bỗng cô nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, "Không được!" Ngay sau đó một đôi cánh tay vô cùng mạnh mẽ ôm chặt thắt lưng cô, ôm cô ra khỏi đường cao tốc xe qua xe lại nườm nượp."Buông ra!" Đôi tay kia ôm càng chặt. Cô giãy không ra, chỉ có thể nhìn xe chạy càng lúc càng xa, xa đến mức không trông thấy được nữa. Ba lại một lần nữa biến mất trong đời cô, lần này không biết lại phải chờ bao nhiêu lần tám năm..."Ba, tại sao không cần con, tại sao không để ý tới con... Con đã làm sai điều gì? Tại sao ba không gặp con..."Cô quỳ xuống rã rời, đầu gối bị thương lại đè lên nền đất lần nữa. Nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt thấm ướt vệt máu trên đất. Cô ngước đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Dương Lam Hàng trước mặt. Mỗi khi cô yếu đuối nhất, có anh ở bên cạnh, cô sẽ không còn cô đơn, không còn bất lực."Em đừng khóc!" Dương Lam Hàng dịu dàng vỗ về cô, lấy ngón tay nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước trên khóe mắt, lại giúp cô lau nước mắt trên hai má, rồi cả nước mắt hai bên biết vì sao, anh càng dịu dàng, cô càng tưởng như ba mình, nước mắt nóng hổi rơi trên tay anh, theo đầu ngón tay thon dài của anh chảy xuống. Lông mày anh nhíu càng sâu, rốt cuộc, anh ôm chặt cô vào lòng, chặt đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh. Cô không từ chối, nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào vai anh."Người đó không phải ba em." Giọng anh thật dịu dàng "Em nhìn lầm rồi.""Thầy làm sao biết?""Nếu là ba em, tại sao lại không ngừng xe? Trên đời này không có người cha nào nhẫn tâm như vậy...""Thật không?""Nếu không tin em có thể gọi điện hỏi ông ấy."Cô cúi mặt, cắn môi dưới lắc đầu. Có lẽ cô thực sự nhìn lầm rồi, ba cô là người đàn ông dịu dàng nhất trên đời, ông sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc cô trên đường. Đầu ngón tay anh lướt qua khuôn mặt cô, Lăng Lăng mở to chiều nhuốm đỏ, cỏ xanh mơn mởn, hoa dại phiêu diêu. Tóc đen của cô đan cài trên ngón tay anh. Váy dài trắng của cô cùng áo sơ-mi trắng của anh quấn quýt bay bay trong gió... Tựa như một cặp tình nhân...Tim Lăng Lăng chùng xuống, một cơn run rẩy xộc vào trái tim Dương Lam Hàng là thầy giáo của cô, sự ỷ lại, coi trọng của cô đối với anh đều xuất phát từ lòng kính yêu của học trò dành cho thầy giáo, cảm xúc mềm mại trong lòng cô chẳng qua chỉ là xúc động, không phải rung động tình lúc Lăng Lăng liều mạng trấn an bản thân, Dương Lam Hàng buông cô ra, quỳ xuống bên cạnh. Một tay anh cầm mắt cá chân cô, một tay chậm rãi kéo lấy bắp chân non mịn của cô. Một luồng cảm giác tê dại khác thường từ lòng bàn tay anh truyền đến mọi ngóc ngách cơ thể Lăng Lăng, lan tràn theo từng mạch máu."Thầy Dương?" Anh có biết mình đang làm gì không! Hành vi kiểu này nếu xảy ra trong xã hội phong kiến thì cô khỏi lấy chồng lấy ra một tờ khăn giấy, cẩn thận lau đất cát trên miệng vết thương. Lăng Lăng chợt hoảng hốt, nhìn vẻ mặt âu lo của anh, càng như bị mê hoặc, suýt chút nữa đưa tay lên vuốt hàng lông mày khẽ nhíu của giác này không phải là xúc động, quả thật không phải!!! Nhưng, vậy thì là cái gì?Một loại ỷ lại trong tâm hồn, một loại rung động mạnh trong lồng ngực, một loại nhiệt độ có thể đốt cháy máu huyết, còn cả một loại nỗi buồn không tên, rất nhiều cảm xúc nặng nề rối rắm đan xen hòa quyện... Ai có thể cho cô biết cảm giác này là gì?Ngay cả con dế mèn đi ngang qua đường cũng trợn tròn mắt Mẹ kiếp! Có thế mà cũng không biết, con bà nó, cái này gọi là tình yêu!Cỏ thơm mơn mởn trong gió càng không ngừng lắc đầu Haiz! Cái cô này, ngu hết thuốc chữa!Hoa dại liều chết đong đưa thân mình Anh đẹp trai, anh xem em có đẹp không nè?!...Dương Lam Hàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú thất thần của cô. Lăng Lăng hoảng sợ, căng thẳng đến mức muốn vùng ra, anh lại nắm lấy mắt cá chân cô càng chặt, không cho cô cơ hội giãy cô nóng ran như lửa. Từng đợt cảm giác tê dại kỳ lạ lan tỏa trên chân khiến cô không kìm được mà run rẩy."Có đau không?"Cô lắc đầu, cắn chặt môi dưới. Sau khi nội tâm đấu tranh kịch liệt, cô quyết định mở miệng cự tuyệt "Thầy Dương, em tự đi được rồi.""Không sao, để tôi giúp em."Rõ ràng là, anh căn bản không hề biết rằng thời điểm chân con gái bị vuốt ve còn khó chịu đựng hơn cả đau đớn gấp trăm Lăng không có cách nào tiếp tục nhẫn nại, cũng không thể từ chối thằng thừng, vì vậy bèn lựa lời nói "Thầy Dương, thầy biết không, trên da mỗi người đều có một loại "điện sinh vật" của riêng mình. Loại "điện sinh vật" này không ai giống ai."Dương Lam Hàng dừng động tác nhìn cô, đúng như cô dự đoán, anh có vẻ hứng thú với cách đối thoại Lăng tận lực làm cho vẻ mặt mình trông hết sức nghiêm túc, tiếp tục nói "Nếu hai người cùng mang "điện sinh vật" ở mức độ tương đương tiếp cận nhau, khi da họ tiếp túc với nhau có thể sẽ không phát sinh cảm giác khó chịu rõ ràng. Nếu "điện sinh vật" của hai người có chênh lệch rất lớn, khi da tiếp xúc nhau, sẽ sinh ra một dòng điện mạnh, loại dòng điện này sẽ kích thích hệ thần kinh con người, hơn nữa rất dễ làm phát sinh phản ứng "điện hóa"..."Mà loại phản ứng "điện hóa" này được người đời tục gọi là "dục vọng"."Vậy có phải giữa người cùng giới thì "điện sinh vật" chênh lệch rất nhỏ, giữa người khác giới thì chêch lệch khá lớn."Thầy Dương đúng là thầy Dương, khả năng lĩnh hội cao kinh hồn."Đúng vậy. Em cảm giác "điện sinh vật" giữa chúng ta chênh lệch rất lớn. Cho nên, thầy cứ để tự em làm đi!"Dương Lam Hàng làm sao không hiểu được ám chỉ của cô, vậy nên buông tay ra, đứng lên gọi điện Lăng cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau lau trên chân, đau đớn làm cho cảm giác tê dại nhanh chóng biến mất. Haiz! Không ngờ lại để cho một người đàn ông chạm vào mình, còn để lộ nhiều đường cong đến thế, cô dễ dãi quá! May mắn đối phương là Dương Lam Hàng, chứ nếu là một người đàn ông kém thông minh nào đó khác chắc đã cô đã ngất luôn rồi!...Lát sau, một chiếc xe công vụ màu xám bạc hiệu Honda dừng trước mặt họ, lái xe bước xuống lễ phép mở cửa Lam Hàng giúp cô lên xe, cùng cô ngồi lên ghế sau. Nếu không nhìn thấy hành lý của mình đặt sau chỗ ngồi thì cô đã quên béng mất chúng. Bên cạnh có một người đàn ông chu đáo như vậy, giúp cô thu xếp mọi chuyện, thật là tốt!Ngồi ổn định xong, Dương Lam Hàng lấy ra một chai nước, mở nắp, đưa cho cô "Em uống đi, chắc em rất khát!"Cô liếm liếm đôi môi khô nứt, đưa mu bàn tay quệt nước mắt chực rơi xuống, cười nhận lấy "Cảm ơn thầy Dương!"Dương Lam Hàng nói "Không muốn cười thì đừng cười, mặt em cười trông rất khói coi!"Cô rốt cuộc không cười nổi, trong mũi đau xót như bị kim châm."Nếu khóc được trong lòng sẽ dễ chịu hơn." Anh chỉ vào vai mình. "Có muốn mượn vai tôi dựa vào một chút không?"Buổi hoàng hôn đó, cô dựa vào vai anh, ôm lấy cánh tay anh, khóc như một đứa trẻ. Từ khi ba mẹ ly hôn, Lăng Lăng chưa bao giờ được một người đàn ông nào chăm sóc chu đáo đến thế. Nếu Dương Lam Hàng không xuất hiện trong đời mình, cô đã sớm quên bản thân vẫn còn có quyền được "yêu thương".Nhiều năm như vậy, cô tự cho mình kiên cường, tươi cười đối mặt với tất cả mọi điều không như ý, trên thực tế, cô cũng yếu đuối như bao cô gái khác, cũng khao khát được một người con trai ôm vào lòng. Thế nên, một thứ tình cảm ân cần hư ảo trên mạng dễ dàng mở cửa trái tim cô, cô giống như người lạc giữa sa mạc tìm được ốc đảo, điên cuồng uống lấy tình yêu của anh. Tuy nhiên, tình cảm nhìn không ra, sờ không thấy dù sao cũng chỉ là hư đói, anh không thể mời cô ăn cơm;Cô khát, anh không thể mang cho cô chai nước;Cô khóc, anh không thể giúp cô lau khô nước mắt;Cô sợ, anh không thể dùng đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô...Nhiều năm như thế, cô yêu thương, hạnh phúc, mà cũng tuyệt vọng khôn cùng. Cô từng mong mỏi Uông Đào có thể mang cô thoát khỏi nỗi tuyệt vọng ấy, nhưng lại bị anh đẩy càng sâu hơn vào đó...Ai có thể cho cô niềm vui thực sự, cho cô nếm qua tình yêu thuần khiết, ngọt ngào như dòng sữa trong lành?!Ai có thể cho cô một bờ vai ấm áp dường này, để cô có thể tựa vào mỗi khi rơi lệ - à, tất nhiên ngoại trừ thầy Dương của cô!Khóc thỏa thuê, Lăng Lăng sờ sờ quần áo xộc xệch của anh, đỏ mặt hỏi "Thầy Dương, bộ đồ của thầy chắc đắt lắm?""Không đắt!" Anh cười xoa đầu cô. "Vài ngàn..."Còn bảo không đắt?!Khóe miệng anh nhếch lên, nói tiếp hai chữ "Đô-la Mỹ."Lăng Lăng sợ tới mức rụt tay lại. Ngồi xa ra một chút, sợ đụng tới bộ vest của anh."Đùa em thôi!"Không nhìn ra, người nghiêm túc như Dương Lam Hàng cũng thích nói Lăng khẽ thở ra, suýt tí nữa bị anh dọa chết....Anh ngần ngừ giây lát, hỏi "Tại sao em không gọi điện cho ba em?""Em... em không có số điện thoại của ông ấy.""Ngay cả số điện thoại của ba mà em cũng không có?"Thấy anh lộ ra vẻ mặt không tin được, cô giải thích nói "Ba mẹ em ly hôn mười năm rồi, mẹ không cho ba con em gặp mặt nhau."Hai tay anh đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt "Họ không quan tâm đến cảm nhận của em sao?""Hai năm đầu mẹ ngầm đồng ý cho ba đến trường thăm em, nhưng mỗi lần gặp ba xong em đều tự nhốt mình trong phòng, không ăn, không ngủ... Về sau mẹ không cho ba gặp em nữa." Lăng Lăng cúi đầu lấy ngón tay vân vê tà váy "Đều tại em quá yếu đuối, nếu em mạnh mẽ hơn, mẹ sẽ không làm như thế.""Vậy nên em dù đối mặt với cái gì cũng phải tỏ ra thật kiên cường, vờ như mọi thứ đều không sao cả?"Câu hỏi trúng tim đen như vậy khiến cô không biết đối đáp ra sao."Em tin rằng bản thân mỉm cười thì người khác sẽ không nhìn ra đau khổ của em ư?" Anh quay mặt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ "Đừng cho rằng mình cái gì cũng chịu được, em vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi!""..."Cô cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời ngoài kia càng lúc càng tối. Xe chạy vào đường cao tốc của sân bay, gió mạnh mang theo bụi bặm lùa vào trong nhớ đến ngày ông nội qua đời, sắc trời cũng âm u như vậy, cô vừa đút ông ăn quýt, vừa làm nũng "Ông nội, ông xuất viện đi, con về nhà không thấy ông đâu, chơi một mình thật là chán... Nếu không, ông về nhà tiêm thuốc được không?"Ông nội ho khan một trận, vừa cười vừa xoa đầu cô "Lăng Lăng, con mười tuổi rồi. Con không còn là con nít nữa, phải ngoan chứ...""Ông nội..." Cô kéo tay áo ông, ngây thơ năn biết ông nội thương mình nhất, chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô. Nhưng lần này, ông lại cự tuyệt. "Lăng Lăng ngoan, cho dù ông nội ở đâu, ông vẫn luôn ở bên con, dõi theo con..."Cô bĩu môi không nội nhéo nhéo khuôn mặt bé nhỏ bầu bĩnh. "Cháu gái ngoan, ông nội thích nhìn con cười, con phải mỉm cười mỗi ngày, có được không?""Không thèm." Cô bướng bỉnh xoay đầu, làm bộ giận dỗi....Nửa đêm hôm đó, Lăng Lăng còn đang ngủ mơ, ba đã lay cô dậy "Lăng Lăng! Mau dậy đi!""Không đâu, con đang ngủ ngon mà!" Cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, xoay người tiếp tục ngủ."Ông nội của con không ổn rồi!"Cô lập tức mở mắt ra. Trước mắt một mảng tối đen, không biết đang ngủ, hay là đã thức... Tất cả đều một màu đen cô nhìn ông lần cuối, ông nội đã ngủ mất rồi, giấc ngủ vô cùng bình yên...Cho nên từ trước đến nay Lăng Lăng vẫn luôn tin rằng, ông nội không có bỏ đi mà ở một thế giới cô không nhìn thấy, vẫn luôn bên cô, dõi theo cô...-* Nhà hàng xoay thường được xây trên tầng thượng của các tháp cao tầng, các bàn ăn được đặt sát cửa kính, sàn nhà được thiết kế xoay tròn để thực khách vừa ăn vừa ngắm cảnh bên ngoài. Tháng tư, mùa anh đào nở hoa rực đào nở rộ đầy cành, rực rỡ sắc màu rơi rơi trong gió. Lăng Lăng đứng dưới tán cây, nhìn một màn mưa hoa bay lượn ngập yêu nhất hoa đào không phải vì cảnh hoa rơi ào ạt lãng mạn trước mắt mà bởi số mệnh của người nói, số mệnh cây anh đào thật thê lương, thân cây to lớn không biết phải bồi đắp qua bao nhiêu mùa nóng lạnh, nhưng lại chỉ có thể bày ra vẻ rực rỡ trong thoáng chốc trên nhân Lăng nói Không! Khoảnh khắc bừng sáng chính là vĩnh hằng. Những gì tốt đẹp, được như vậy là quá đủ đã bao giờ thử yêu thương một người, vì người đó mà dốc hết tình yêu, khóc cạn nước mắt cũng chưa từng hối hận?Có người hỏi Người con trai như thế nào lại có thể khiến cho cậu khóc cạn nước mắt cũng cam lòng?Bên cửa sổ, chậu hoa nhài lại nở, hương thơm tươi mát giống như mùi của người nhẹ thổi qua trước khung cửa, mang hương thơm say lòng người lượn lờ tràn ngập căn Lăng nói Một người con trai làm cho người con gái không thể quên...Nhân nùng như mực, vị đạm như trà. con người nồng nàn như mực, hương vị thanh đạm như tràCó người hỏi Có thể kể cho bọn tớ nghe một ít chuyện xưa của cậu không?Lăng Lăng nói Được, nhưng chuyện cũ dài lắm, không biết nên bắt đầu từ đâu đây......Quan Tiểu Úc nói Vậy trước hết để tớ giới thiệu sơ qua với mọi người các nhân vật trong câu chuyện đi, người nào người nấy đều tuyệt!Tâm Tâm nói Nếu không muốn nghe cô ấy dông dài thì mời nhảy sang chương ba, để tớ kể cho mọi người một câu chuyện tình lãng mạn năm xưa...

trao lầm tình yêu cho anh ebook